NÀNG CÔNG CHÚA NGỦ TRONG RỪNG
(những câu chuyện không phải là cổ tích)
“Chính sự vượt qua nỗi sợ và dám thực hiện điều mình mong ước, mới là tấm bùa hộ mệnh đích thực”
Đó là câu mà tôi đã đọc được của tiến sĩ tâm lý học Sue Galeehugh trong quyển “Những câu chuyện không phải là cổ tích”
Chắc chắn khi bạn đọc câu chuyện dưới đây, bạn sẽ thấy được rằng cổ tích sẽ không mãi là cổ tích, mà nó còn là một kinh nghiệm tuyệt vời cho những bạn chưa dám thực hiện ước mơ của mình.
Ngày xưa, ở một vương quốc xa xôi nọ, có nàng công chúa tên Joyce, thay vì được sống một cuộc đời hồn nhiên, vô tư giữa chốn hoàng cung lộng lẫy như bao nàng công chúa khác. Joyce lại phải đắm mình trong giấc ngủ dài trăm năm. Vì một lời nguyền của bà tiên bẳn tính, bà là người đã không được mời dự tiệc thôi nôi của công chúa do một sự thiếu sót của nhà vua. Sau khi dự tiệc trong nỗi bực tức, bà tặng cho công chúa một lời nguyền bên cạnh những lời chúc xinh đẹp, thông minh… của những bà tiên khác.
“ vào năm 15 tuổi công chúa sẽ bị guồng quay tơ đâm vào ngón tay, khiến nàng sẽ rơi vào giấc ngủ triền miên, cho đến khi có một chàng hoàng tử đặt lên môi nàng nụ hôn tình yêu đầu tiên”
Từ đó nàng được cha mẹ bảo bọc một cách quá kỹ lưỡng. đến nỗi nàng không được đụng đến bất kỳ thứ gì liên quan đến vật nhọn. kể cả học cưỡi ngựa và xem đầu bếp nấu ăn, hoặc thêu thùa may vá. Ngay cả chú cá vàng thân yêu nhất nàng cũng không được nuôi, vì sợ bể cá bị vỡ và mảnh vỡ sẽ làm cô bị thương. Nhưng mọi sự không thể ngăn được sự hiếu kỳ của một cô gái mới bước sang tuổi 15. Một lần nàng đã trốn ra khỏi sự bảo hộ của các cận thần trung thành, nàng đến một tòa lâu đài bỏ hoang, và nàng đã chạm vào guồng quay tơ. Lập tức nàng bị kim châm đâm vào tay và nàng bị chìm vào giấc ngủ triền miên.
Chuyện nàng công chúa ngủ trong rừng được lan truyền ra khắp nơi trong dân. Nhiều chàng trai trong vùng cũng lần lượt đến lâu đài để giải cứu công chúa, nhưng do lâu đài đã bỏ hoang lâu năm, cây cối mọc um tùm, và nhiều loài thú dữ sống ở đó nên họ dần dần bỏ cuộc.
Thế rồi, ngày sinh nhật 115 của công chúa, xuất hiện một chàng hoàng tử khôi ngô tuấn tú tên là Bruce, võ nghệ cao cường. đã thành công trong việc giải cứu công chúa. Thế rồi công chúa tỉnh dậy và lễ cưới của hoàng tử và công chúa được diễn ra thật long trọng.
Thế nhưng câu chuyện vẫn chưa được dừng ở đây. Trước kia khi Joyce vẫn còn là nàng công chúa nhỏ chưa hề tham gia vào các hoạt động xã hội, lại luôn bị cấm cản trong mọi việc. Do đó, tính phụ thuộc đã ăn sâu vào tiềm thức của nàng. Giờ đây, Joyce sống một cuộc sống tẻ nhạt, không có sở thích riêng, không có nhu cầu giao tiếp.
Thêm vào đó, nàng lại luôn bị ám ảnh bởi ý nghĩ sẽ mất đi người bạn đời yêu quý, thế nên nàng chỉ biết sống theo chồng. nàng vui khi thấy chồng vui, và ngược lại. bất kỳ thú vui nào của chồng cũng là thú vui của nàng. Thực ra, trong sâu thẳm tâm hồn, nàng cũng muốn được cưỡi lên lưng ngựa như Bruce, để được tự do đi khắp xứ sở, nhưng một nỗi sợ hãi mơ hồ đã khiến joyce không dám thực hiện điều đó.
Nàng công chúa tội nghiệp luôn gắng che giấu những ước mơ không thành của mình bằng cách giúp đỡ người khác thực hiện những ước mơ của họ. nàng tài trợ cho hội văn nghệ sĩ những khoản tiền lớn, nhưng chưa bao giờ ngàng dám thử phác thảo ý tưởng về những câu chuyện của mình lên trang giấy mặc dù rất yêu thích văn thơ. Nàng đỡ đầu ban nhạc thính phòng hoàng gia nhưng khi thử học nhạc thì biết sống như một chiếc bóng bên cạnh chồng mình.
Ngàng công chúa Joyce không hết biết rằng chính cách sống đó của nàng đã khiến Bruce thất vọng. Chàng cảm thấy mất thoải mái khi Joyce luôn chăm sóc mình như một đứa trẻ, lại còn luôn theo chân chàng mọi lúc mọi nơi. Joyce hầu như là người không có cá tính, và thiếu cả sự sâu sắc để thấu hiểu mọi tâm tư, tình cảm của chồng mình, không chỉ vậy, nàng thiếu hẳn sự độc lập cần thiết. Hầu như suốt ngày, Joyce chỉ biết lẽo đẽo theo chồng, vâng theo mọi yêu cầu của chồng và buồn bã âu sầu vì cảm thấy bị bỏ rơi nếu như Bruce bỏ đi chơi đâu đó một mình.
Một thời gian sau, công chúa Joyce tình cờ gặp lại bà tiên đã từng trao cho nàng lời nguyền nọ. Giờ đây, sau bao năm tự vấn lương tâm, bà đã học được giá trị của lòng vị tha và không còn giữ mối thù hằn của hoàng gia nữa. Thậm chí, bà còn xin lỗi công chúa về tất cả những gì mình đã gây ra. Rồi bà hỏi Joyce về cuộc sống của nàng từ khi nàng thức dậy. Rất tự hào, Joyce thuật lại tỉ mỉ cho bà nghe về những kỳ tích của Bruce.
Sau khi chăm chú lắng nghe, bà tiên chợt nhận ra một điều là Joyce không hề có ý thức gì về đời sống riêng tư, độc lập cũng như cá tính trong con người của mình. Với mong muốn chuộc lại lỗi lầm và làm một điều tốt đẹp cho cuộc hôn nhân của công chúa, bà trao tặng cho nàng một vật hộ mệnh có hình dáng như một thỏi son. Bà nói hãy xem đó là món quà cưới muộn màng của bà.
“Từ đây, sẽ không có gì làm hại được con!”.
Bà nói rồi ôn tồn giải thích với công chúa rằng hãy xem vật thiêng này như lá bùa hộ mệnh. Nếu công chúa luôn giữ nó bên người, nó sẽ giúp nàng phát triển tối đa tài năng đích thực của mình. Chỉ cần nàng cố gắng, nó sẽ giúp nàng thực hiện mọi ước mơ. Bà còn cẩn thận cảnh báo là tuy lá bùa không làm cho công chúa tránh được sai lầm hay thất bại, nhưng nó có thể chuyển những sai lầm thành những bài học quý giá, giúp nàng đạt được thành công và hạnh phúc trong tương lai.
Công chúa vô cùng cảm kích và vui mừng cảm tạ vị thần vì món quà vô giá ấy. ngay lập tức Joyce chạy đi tìm chồng và nhờ chàng dạy nàng cưỡi ngựa. Tuy cũng có bị ngã đôi lần, nhưng nhớ lại lời vị thần đã nói với mình, nàng hiểu rằng mỗi lần ngã là một lần rút kinh nghiệm. Còn với Brucem sự thay đổi mới mẻ của công chúa đã xóa tan trong chàng cảm giác mệt mỏi, tất vọng chưa từng có. Giờ đây, trước mặt chàng là một hình ảnh hoàn toàn khác: người vợ xinh đẹp và vô cùng đáng yêu của chàng đang ngồi trên lưng ngựa, tay nắm chặt dây cương với nụ cười rạng rỡ đầy tự tin.
Dần dần công chúa Joyce đã bước ra khỏi cái bóng của chồng và sống cuộc sống của chính mình. Nàng trở lại với những bài học âm nhạc và gặt hái được nhiều thành công. Joyce cảm giác như đây mới là lúc cô thật sự tỉnh giấc để bước vào cuộc sống. Cuốn truyện đầu tay mà dành cho thiếu nhi “ Nàng công chúa ngủ trong rừng” được hoan nghênh và đón nhận nồng nhiệt.
Có một điều bí mật mà bà tiên nọ vẫn giữ đó là sau khi trao cho Joyce vật hộ mệnh, bà đã phải mua một thỏi son khác để thay thế nó. Sự thật là không có tấm bùa kỳ diệu nào cả, đó chỉ là một thỏi son bình thường mà thôi. Chính sự tự tin vượt qua nỗi sợ và dám thực hiện nhựng điều mình mong ước là tấm bùa hộ mệnh đích thực của công chúa.