Thương tặng những trẻ mồ côi đang sống bơ vơ giữa dòng đời!”
(Kim Hà)
“Năm 1994, chúng tôi là hai công dân Hoa Kỳ đã được Bộ Giáo Dục của nước Nga mời đến để nói chuyện với các học sinh trường công lập. Sau đó, chúng tôi cũng được mời đến dạy học ở các nhà tù và các cô nhi viện.
Tại một cô nhi viện kia có chừng 100 trẻ nhỏ, cả trai lẫn gái. Đây là những trẻ bị cha mẹ bỏ rơi, hành hạ hoặc là các trẻ thơ không còn cha mẹ nữa. Các cháu ở trong cô nhi viện do nhà nước quản lý.
Vì là mùa Giáng Sinh nên chúng tôi kể chuyện cho các cháu nghe về lễ Giáng Sinh. Đây là lần đầu tiên mà các cháu được nghe các câu chuyện truyền thống về Giáng Sinh. Các cháu được nghe chuyện Đức Mẹ Maria và Thánh Giuse đến thành Bêlem. Vì ông bà không tìm được nhà trọ nên đành phải tìm một hang lừa, và tại đó, Chúa Giêsu Hài Đồng được sinh ra và đặt nằm trong máng cỏ.
Các trẻ nhỏ và các nhân viên phụ trách đều chú ý lắng nghe một cách thích thú. Có nhiều em cố gắng theo dõi các tình tiết của câu chuyện. Sau khi kết thúc câu chuyện, chúng tôi cho mỗi trẻ ba miếng giấy dầy để làm máng cỏ cho Chúa Giêsu Hài Đồng. Tôi còn tặng thêm một miếng giấy nhỏ cắt từ giấy chùi tay màu vàng mà tôi đem theo. Lúc đó, trong thành phố không thể tìm ra một tờ giấy màu nào cả.
Thế là các em chăm chú làm máng cỏ và cắt giấy nhỏ hơn để làm rơm trong máng cỏ. Tôi lấy một cái áo nỉ và cắt nhỏ ra để làm chăn mền cho Hài Nhi Giêsu. Còn các em thì cắt hình một em nhỏ để làm hình Chúa Giêsu Hài Đồng.
Trong khi các em cô nhi bận rộn làm máng cỏ thì chúng tôi đi chung quanh để xem các em có cần giúp đỡ gì không. Mọi sự diễn tìến tốt đẹp cho đến khi tôi đến gần bàn của một bé trai tên là Misha. Cháu chừng độ 6 tuổi. Cháu đã hoàn tất công việc của mình.
Khi nhìn đến máng cỏ của Misha, tôi giật mình vì trong máng cỏ có đến hai hài nhi, chứ không phải là một Hài Nhi. Tôi vội vã gọi người thông dịch viên đến để hỏi xem tại sao lại có hai em bé.
Bé Misha khoanh tay lại, nhìn vào máng cỏ của mình và nói một cách nghiêm trang. Điều đáng ngạc nhiên là dù đây là lần đầu tiên mà cháu nghe câu chuyện về ý nghĩa của mùa Giáng Sinh, nhưng cháu kể lại câu chuyện một cách rành mạch, cho đến khi Đức Mẹ Maria đặt Chúa Giêsu Hài Đồng vào máng cỏ. Rồi cháu sáng tác ra đoạn cuối của câu chuyện như sau:
“Khi Đức Mẹ Maria đặt Chúa Giêsu Hải Đồng vào máng cỏ, Chúa Giêsu mỉm cười nhìn em và hỏi liệu em có nơi nào để sống không? Em nói với Ngài rằng:
“Thưa Chúa, con không có cha mẹ, và con cũng không có một ngôi nhà để sống!”
Thế rồi Chúa Giêsu bé nhỏ bảo em rằng:
“Con có thể sống chung với Ta!”
Nhưng em trả lời Ngài rằng:
“Thưa Chúa, con không thể sống chung với Ngài vì con không có quà để dâng kính Ngài như những người khác.”
Nói xong, lòng em cứ suy nghĩ xem em có thể dâng tặng cho Chúa Giêsu một điều gì. Cuối cùng, em nghĩ rằng mình có thể sưởi ấm cho Ngài giữa đêm đông lạnh lẽo. Đó có thể là một món quà tốt nhất. Vì thế em thưa chuyện với Chúa Giêsu nhỏ bé rằng:
“Chúa ơi, nếu con làm cho Chúa ấm áp thì Chúa có vui lòng không?”
Chúa Giêsu đáp:
“Ồ, nếu con có thể làm cho Ta được ấm áp thì đó là món quà lớn lao nhất mà Ta nhận được!”
Thế rồi, em vào nằm chung trong máng cỏ với Chúa Giêsu Hài Đồng. Rồi Chúa Giêsu mỉm cười nhìn em và nói rằng:
“Con có thể ở lại với Ta đến muôn đời!”
Khi bé Misha kể xong câu chuyện thì đôi mắt em đầy lệ. Nước mắt em chảy dài trên đôi má. Cháu lấy tay che mặt, rồi gục đầu trên bàn. Đôi vai cháu run rẩy và cháu tiếp tục khóc nức nở.
Thật là một chuyện lạ lùng! Một đứa bé mồ côi 6 tuổi mà có lối suy nghĩ của một triết gia!
Cuối cùng, một đứa bé mồ côi đã tìm được một người bạn không bao giờ bỏ rơi hay đối xử tàn tệ với cháu. Người bạn tốt lành ấy luôn thương yêu và ở bên cạnh cháu. Đó là Chúa Giêsu, Đấng Cứu Thế. Ngài vừa là Thiên Chúa, vừa là con người. Ngài được sinh ra trong cảnh khó nghèo và sống thân phận của một người nghèo khổ.
Tôi học được một bài học là không phải những gì mình có trong cuộc sống là quan trọng, nhưng ai ở trong cuộc sống mình mới là điều quan trọng.
“Vinh Danh Thiên Chúa Trên Trời,
Bình An Dưới Thế cho người thiện tâm!”
Tác giả vô danh
Kim Hà phóng tác