Nếu bạn đã từng gặp, thế nào bạn cũng rất yêu mến cô Hazei. Cô biết hát, chơi đàn piano, làm trọng tài cho những trận bóng, vẽ bằng bút chì hoặc chổi sơn, kể chuyện, nhất là làm cho chúng tôi nhớ lớp học vào những ngày nghỉ học. Và cô có một chiếc áo khoác kỳ diệu. Nó màu da cam.
Trong tháng đầu tiên chúng tôi đi học, cô Hazei luôn lấy chiếc áo màu da cam ra, cho tất cả lớp vào phòng thay quần áo, trừ một đứa được ở lại trong lớp và trốn dưới chiếc áo da cam kì diệu. Khi bước vào lớp, chúng tôi phải nói được đầy đủ tên họ của bạn đang trốn dưới chiếc áo khoác da cam. Tất nhiên, chúng tôi phải nhìn quanh cả lớp xem lớp đang thiếu bạn nào thì mới biết ai núp dưới cái áo. Trò chơi này làm chúng tôi để ý đến nhau hơn và thuộc tên họ của nhau.Khi nào có một học sinh mới vào lớp, người đó sẽ được chui vào chiếc áo khoác ngay hôm ấy. Ví dụ, hôm Eddie chuyển vào lớp, bạn ấy được giới thiệu trước lớp một lần, rồi sau giờ ăn trưa, bạn ấy lại được chui vào dưới áo khoác, và khi chui ra, cô Hazei giới thiệu bạn ấy thêm lần nữa.
- Eddie là người dễ nhận ra nhất – Franco nói giọng ác ý – Nó là người duy nhất trong lớp này có bướu trên lưng và cái chân giả bằng kim loại.
Tuy nhiên, Eddie nhanh chóng được yêu mến, dù vừa bé nhỏ, lại dị tật, Eddie luôn là người thừa trong các cuộc đá bóng, đánh cầu của lớp.Lúc chơi bóng bàn, cậu ấy toàn đỡ trượt. Lúc chơi đuổi bắt, kể cả bọn con gái cũng dễ dàng tóm được cậu ấy. Nhưng Eddie chưa bao giờ ngừng mỉm cười và cố gắng. Cho nên những lúc chơi trốn tìm, đôi khi tôi giả vờ không nhìn thấy cậy ấy, để cậu ấy đập tay vào lưng tôi và sung sướng vì đã thắng cuộc.
Chúng tôi trở thành một cặp lạ lùng: một đứa cao to với một đứa bé tẹo, khuyết tật. Nhưng chúng tôi rất quý mến nhau. Nụ cười của Eddie luôn làm tôi cảm thấy thoái mái. Tôi giúp Eddie đánh vần những từ khó và làm các phép tính.
Rồi một ngày, khi đang cố gắng chơi bóng cùng cả lớp, Eddie đỡ quả bóng và trượt chân, ngã ngửa ra sau, đập lưng xuống sàn. Cái bướu bị va đập mạnh, hình như rất đau, cái chân bằng kim loại của cậu cũng rời ra. Eddie thở gấp gáp.Cô Hazei vội gọi cấp cứu. Các bác sĩ đến, đưa người bạn của tôi vào bệnh viện.
Rồi, như thể bị chiếc áo màu da cam nuốt chửng, Eddie biến mất. Tôi không bao gờ nhìn thấy người bạn có bướu ở lưng nữa. Phải chăng Eddie đã chuyển nhà? Hoặc chuyển tới một trường đặc biệt dành cho trẻ em khuyết tật? Chúng tôi chỉ nghe nói Eddie sẽ không quay lại lớp nữa.
Nhưng cuộc sống vẫn tiếp tục trong lớp học của cô Hazei. Chúng tôi đọc nhiều hơn, viết nhiều hơn và nhanh hơn. Chúng tôi học những bài hát mới. Cô Hazei vẫn dạy chúng tôi vẽ, chơi bóng và cần phải nhớ tên họ của bạn bè trong lớp mình.Nhưng tôi vẫn nhớ tới Eddie. Có lần tôi hỏi cô Hazei về Eddie, cô lấy cho tôi cái áo khoác màu da cam.
Nó vẫn là chiếc áo khoác kỳ diệu. Bây giờ nó là của em. Em hãy đem nó về và nhớ rằng Eddie vẫn núp trong chiếc áo này. Em có thể nói chuyện với Eddie lúc nào em muốn và lắng nghe Eddie bằng trái tim. Eddie luôn ở bên em.Eddie luôn ở bên tôi và cô Hazei cũng vậy.