MẹTeresa kể một câu chuyện:
Một đêm kia,một người đàn ông đến nhà mẹ và bảo mẹ, "Có một gia đình tám người con, đã nhiều ngày họ không có gì để ăn." Mẹ lên đường và đem theo ít đồ ăn.
Khi mẹ tới gia đình này, mẹ nhìn thấy các gương mặt của các em trẻ này xanh lét vị đói khát. Tuy nhiên, những gương mặt nhợt nhạt ấy không tỏ lộ gì vẻ buôn phiền, sầu khổ, ngoài ra những giằn vặt của cơn đói.
Mẹ trao cho người mẹ ít gạo.Bà chia ra làm hai, rồi bước ra khỏi nhà đem theo một nữa phần gạo, mẹ hỏi bà vừa đi đâu đó. Bà trả lời một câu nói giản gị,"Tôi mang cho người hàng xóm, họ cũng đói khổ"
Mẹ không ngạc nhiên vì bà ta cho gạo, vị những người nghèo thường quãng đại hơn những người giàu, nhưng mẹ ngạc nhiên vị bà biết những người hàng xóm đang đói. Theo thông lệ, khi chúng ta đau khổ, chúng ta chỉ chú tâm tới chính mình thôi, chứ không còn thời giờ nghĩ tới người khác. Người đàn bà này đã thể hiện một cái gì đó của tình yêu thương thật quảng đại.
Trích(Mẹ Tê Rê Sa Calcutta)
Biểu tượng của tình thương.