Vào ngày Giáng Sinh, Paul nhận được món quà từ người anh cuả mình. Đó là một chiếc ô tô. Chiều hôm đó, khi Paul từ văn phòng bước ra thì anh nhìn thấy một chú bé cứ đi vòng quanh chiếc xe mới sáng loáng cuả mình mà ngắm nghía. Khi thấy Paul tiến lại gần, cậu bé liền hỏi:
Đây là chiếc xe cuả chú hả?
Paul gật đầu. Đó là món quà Giáng Sinh mà tôi đã nhận từ người anh trai cuả mình đấy?
Cậu bé thật kinh ngạc: Ý chú là anh trai đã tặng nó cho chú và chú không mất đồng nào cả? Cháu ước gì mình... cậu bé ngập ngừng.
Paul nghĩ mình biết cậu bé muốn ước điều gì, chắc cậu bé ước gì mình có được người anh như thế. Nhưng không phải như vậy
Cháu ước, cậu bé nói, Cháu có thể trở thành một người anh như thế!
Paul nhìn cậu bé với ánh mắt ngạc nhiên.
Và thật bất ngờ, Paul đề nghị: Cháu có thích đi dạo một vòng trên chiếc xe này không? Ồ vâng, cháu rất thích. Sau khi đi được một quãng, cậu bé quay về phía Paul với ánh mắt rạng ngời:
Thưa chú, chú có thể chở cháu về nhà một chút được không?
Paul mỉm cười, anh nghĩ chắc cậu bé muốn cho hàng xóm thấy mình đã về nhà trên một chiếc xe đẹp như thế này đây mà. Nhưng một lần nữa Paul lại nhầm lẫn.
Ngôi nhà có những bậc thểm kia kià chú! cậu bé chỉ.
Khi xe dừng lại, cậu bé nói Paul chờ cậu một chút rồi vội chạy vào nhà. Chẳng bao lâu sau đó, Paul thấy cậu ta đi ra, tay bế cậu em nhỏ bị liệt đôi chân.
Cậu ngồi xuống bậc thềm cuối cùng, và chỉ vào chiếc xe mà nói: Chiếc xe này đấy, Buddy, nó giống như lời anh kể chứ?
Cậu bé ngừng một chút rồi nói: Anh trai cuả chú ấy đã tặng nó cho chú nhân dịp Giáng Sinh. Và một ngày nào đấy, anh cũng sẽ mua cho em một chiếc như vậy. Khi ngồi trên đó, em sẽ có thể ngắm được những cảnh đẹp cuả thành phố trong đêm Noel.
Paul mở cửa xe và bế cậu em lên xe, rồi cả ba bắt đầu cuộc dạo phố, ngắm cảnh nhộn nhịp cuả thành phố đêm Giáng Sinh.
Giáng Sinh năm ấy, bên cạnh món quà vật chất nhận được từ người anh trai cuả mình, Paul còn nhận được một món quà từ cuộc sống - đó là bài học: Cho đôi khi còn hạnh phúc hơn cả nhận.