Cách đây khoảng 2 năm, khi tôi còn học lớp 11. Hôm đó mẹ chở tôi ra trạm xe buýt như mọi khi. Sắp trễ học, tôi không tài nào bình tĩnh mà đứng chờ tuyến sô 65 để tới trường. Tôi quyết định đi xe số 66....Tôi leo lên xe và nhận ra mình không có xu dính túi. Vì thường ngày tôi đi vé tháng 60.000 cho tuyến 65, nó tạo cho tôi thói quen đi xe buýt đi học mà không cần mang theo tiền.
Làm sao đây????? ....Đang suy nghĩ.....Xe thì đã leo lên rồi....Chị tiếp viên thì đang dần dần tiến về phía tôi.....Tôi cố lục lọi, cố hi vọng mình có để quên ở ngăn nào đó.....đủ 3000 đồng....Rồi, chị tiếp viên đến xé vé cho người ngồi bên cạnh tôi....Tôi thật sự lúng túng....Bỗng nhiên chú ngồi bên cạnh trả tiền vé xe cho tôi.
Ngày hôm nay, tôi đi xe buýt và gặp một cô bé học trường Nguyễn Công Trứ. Em mặc áo dài....Em đang lục lọi chiếc cặp đầy những sách và vở.....Vẻ mặt căng thẳng, lo lắng.....Tôi hỏi em tìm gì. Em nói em tìm tập vé xe buýt, em không nhớ là đã để nó ở đâu...Chị tiếp viên đến, tôi trả luôn phần vé của em đó.....Em cám ơn tôi và nét mặt dãn ra, không còn lo lắng căng thẳng nữa...
2 năm trước, khi được chú ấy trả tiền vé xe buýt, tôi luôn tự nhủ sẽ trả lại cho chú khi gặp lại chú ở bến xe.....Nhưng đến nay tôi vẫn chưa gặp....Và hôm nay tôi lại giúp đỡ cho người khác như chú ấy đã giúp tôi.
Cảm giác của tôi ư....Vui lắm! Vì tôi giúp đỡ được người khác....Và nhận ra giúp đỡ ngưòi khác cũng là cách để trả ơn ngưòi đã giúp đỡ mình.....Tôi lại thầm nghĩ, một ngày nào đó, cô bé học trường Nguyễn Công Trứ sẽ giúp đỡ cho một bạn nào đó trong tình huống tương tự......bạn đó rồi sẽ giúp cho ai đó......Cứ thế.....Nó làm tôi cảm thấy vui, thấy cuộc đời thật ý nghĩa.....