Trong rạp xiếc, vì sao người ta chỉ cần dùng một sợi dây xích nhỏ buộc vào 1 chân của con voi là đã có thể giữ được nó mà không sợ nó phá bung ra?
Thông thường, khi nuôi 1 con voi từ nhỏ, người ta thường xích nó bằng 1 sợi dây xích thật to để nếu nó có vùng vẩy thì cũng chẳng bung ra được. Vì vậy,Theo thói quen, con voi lúc nào cũng có ý định vùng vẩy thoát ra được sợi dây xích đó, nhưng nó không thể vì sợi dây xích lúc bấy giờ quá to so với cái chân bé nhỏ của nó. Sau nhiều lần thất bại, càng ngày con voi càng giảm dần ý định phá bung sợi dây xích ra. Cho đến một ngày nó trưởng thành, ý định đó đã không còn tồn tại nữa. Vì thế, người ta chỉ cần buộc vào chân nó một sợi dây xích nhỏ là đủ. Bởi vì lúc này, dù sợi dây xích có lớn hay nhỏ đã không còn quan trọng nữa, vì con voi đã ... từ bỏ ý định phá bung dây xích để được tự do mặc dù lúc này nó dư sức để làm việc đó.
Đối với con người, việc này ta thấy rất rõ trong các gánh xiếc. Khi chúng ta xem một màn biểu diễn độc đáo và ngoạn mục của các diễn viên xiếc, ta luôn nghĩ họ thật có tài và bản thân ta có lẽ sẽ không bao giờ làm được điều đó cả. Thật sự, những diễn viên xiếc đó và chúng ta là như nhau, đều là những con người nhưng họ hơn ta ở chỗ là họ tin vào chính bản thân mình, dám nghĩ dám làm cộng với tính kiên trì nhẫn nại, trong khi điều đó lại không có ở chúng ta.
Hãy tin vào bản thân mình, đừng như con voi kia để một sợi dây xích nhỏ trói buộc một cuộc đời rộng lớn.