Sau 11 năm chung sống, cặp vợ chồng nọ mới sinh được một cậu con trai kháu khỉnh. Từ khi ra đời, chú bé trở thành niềm hạnh phúc cho cả gia đình.
Khi chú bé lên 2 tuổi, một buổi sáng nọ, trước khi đi làm, người chồng trông thấy một lọ thuốc không đậy nắp ở trên bàn. Vì đã muộn giờ đi làm nên anh dặn vợ đóng nắp chai lại và cất vào tủ. Quá bận rộn với việc bếp núc, người vợ quên mất lời dặn của chồng. Đứa bé thấy chai thuốc trên bàn nên đã mon men lại gần. Màu sắc của lọ thuốc rất hấp dẫn nên chú bé đã cho cả lọ thuốc vào miệng. Thật không may, đó là loại thuốc có tác dụng rất mạnh chỉ dành cho người lớn uống với liều lượng thấp và cậu bé đã bị trúng độc. Người mẹ vội vàng mang con đến bệnh viện nhưng đã quá muộn, cậu bé đã qua đời.
Người vợ rụng rời tay chân. Khi người chồng chạy đến bệnh viện thì đứa con trai đã chết. Anh nhìn vợ và thốt lên: "Anh thương em lắm!"
Phản ứng của người chồng trong tình huống ấy thật đáng khen. Vì sao anh có thể hành động được như vậy? Anh hiểu rằng con trai mình đã chết và chẳng còn cách nào để con sống lại, dù anh có trách cứ vợ bao nhiêu chăng nữa. Bản thân vợ anh cũng đã mất đứa con yêu và đang rất cần tình yêu thương và sự cảm thông của chồng. Nếu tất cả chúng ta đều suy nghĩ và làm được như người chồng trong câu chuyện này thì thế giới quanh ta sẽ tốt đẹp biết bao nhiêu!