Chuyện xưa kể rằng, một hôm có vị vua cùng một đoàn tùy tùng đi thuyền ra biển du ngoạn. Đang lênh đênh trên biển thì sóng gió nổi lên, mưa như trút nước. Con thuyền nhỏ bé không đỡ nổi cơn cuồng nộ đã bị sóng gió đánh cho tơi bời khiến vua quan đều lo sợ.
Thế nhưng trong đám tùy tùng có một nhân vật đặc biệt, cứ la khóc hoài vì sợ. Vua và các quan nói thế nào người này vẫn cứ la khóc. Bực quá, vua mới ra lệnh ai "dỗ" được người này thì sau khi về triều được vua trọng thưởng. Có một người trong đám tùy tùng nghĩ ra cách là trói nhân vật la khóc này lại rồi quăng xuống biển. Và không lâu sau anh chàng này bị quăng xuống biển thật.
Khi nằm dưới làn nước biển giá buốt và bị kéo lê, anh chàng mới nhận ra rằng lúc ở trên thuyền dù có mưa to gió lớn, có nguy hiểm nhưng vẫn còn sướng hơn phải bị trói và quăng xuống biển như hiện tại. Thế là anh chàng không la khóc nữa và được kéo lên thuyền. Trong phút giây sống chết ấy, anh nhận ra một điều: những gì của hiện tại nếu mình biết bằng lòng, biết đương đầu với nó thì nó vẫn là điều kiện tốt nhất của mình.