Có người bảo rằng có vui, có buồn, có đau khổ, có hạnh phúc mới là cuộc sống, nếu không cuộc đời này sẽ vô vị. Thế mà tại sao ta lại sợ, sợ yên bình để rồi sóng gió, sợ hạnh phúc để rồi khổ đau, sợ vui để rồi buồn…
Người ta bảo quẳng gánh lo âu đi mà vui sống, ta cũng muốn thế biết bao nhưng tại sao không thoát ra được cảm giác này. Đôi lúc sợ chính con người tiêu cực trong ta, dường như ta đòi hỏi quá nhiều từ mọi thứ thì phải, không gì hoàn hảo, không một ai hoàn hảo, thế mà ta vẫn đang hoài tìm sự hoàn hảo đó thôi... Rắc rối là một người bạn sẽ theo ta suốt cuộc đời, giờ có lẽ ta cần phải học cách sống, cách yêu thương, cách cảm nhận cuộc đời đầy thú vị này vậy, sẽ khó khăn nhưng sẽ bắt đầu từ những gì nhỏ nhặt nhất:
… chỉ đơn giản là mỉm cười khi thấy niềm vui len lỏi
… mỉm cười dịu dàng cả khi một ai đó làm tổn thương ta vì họ đã dạy ta biết thêm một cung bậc của cuộc đời
… hạnh phúc khi nhìn thấy những giọt sương ban mai, khi được đi dưới mưa để cảm nhận sự mát lành đôi khi buốt giá của những giọt nước
… cảm nhận làn gió nhẹ nhàng làm xao xuyến từng cành cây ngọn cỏ
… là nhiều nhiều điều nữa dù là mong manh, dễ vỡ…
Muốn thời gian dừng lại, vạn vật dừng lại, muốn sự tĩnh lặng tuyệt đối, và mò mẫm mở từng nút thắt trong sự rối bời.. Không biết đến bao giờ nhưng cũng có thể là không bao giờ tháo gỡ được sự rối bời đó nhưng ta vẫn muốn tiếp tục cần mẫn thực hiện để tồn tại.
Phải chăng là quy luật của cuộc sống, càng trưởng thành người ta càng sống trong trách nhiệm. Bỗng sợ những bước chân của thời gian và lại muốn mình mãi trẻ thơ, ngây dại, hồn nhiên như trang giấy trắng, không vấy mực bởi những lỗi lầm, không nặng gánh lo toan, không mất mát, không u sầu… Phải chăng ta muốn quá nhiều để rồi thất vọng vì không đạt được.
Suốt cuộc đời mỗi con người sẽ có những khoảnh khắc như thế này, rắc rối là một người bạn khiến ta mạnh mẽ hơn trong bão dông của cuộc đời, điều quan trọng là ta có đủ nghị lực để đương đầu với nó hay không?
Theo Cyworld