Có những người con gái nhìn vẻ ngoài rất khô khan lạnh lùng, nhưng thực ra chỉ cần bạn dịu dàng gần bên cô ấy một chút, bạn sẽ thấy đó là một người phụ nữ rất dễ chinh phục, thậm chí là một người phụ nữ hết mực dịu dàng. Và cô là một người con gái như thế.
Anh là một người con trai rất bình thường: tướng mạo bình thường, gia đình bình thường, công việc bình thường và một tương lai cũng bình thường. Nhưng cô yêu anh, cô tin anh sẽ là người đàn ông có thể đem lại hạnh phúc cho mình. Họ yêu nhau hai năm rồi trở thành vợ chồng.
Sau khi lấy chồng, cô dường như lột xác khỏi lớp vỏ lạnh lùng vốn có của mình biến thành một người vợ hiền thục dịu dàng. Từ ngày có cô anh cũng không còn những ngày tháng quần áo lôi thôi cáu bẩn vì lâu ngày không giặt, hay những bữa mì ăn liền đạm bạc qua ngày của mình. Cô luôn chăm chút từng bữa ăn cho anh, ngày ngày giặt sạch sẽ rồi là phẳng phiu những bộ quần áo anh mặc, lúc nào quần áo của anh cũng phảng phất một hương thơm nhè nhẹ thật dễ chịu. Những món ăn cô nấu tuy không phải là cao lương mĩ vị, nhưng mỗi lần anh đi làm về nhìn thấy dáng cô tất bật trong bếp, mùi thức ăn tỏa ra ngào ngạt dưới bàn tay khéo léo của cô, đều khiến lòng anh rưng rưng xúc động... Hạnh phúc của họ vốn dĩ chỉ đơn giản có thế.
Nhưng cuộc sống và công việc với nhiều trắc trở lo toan khiến tâm tính anh cũng dần thay đổi. Anh trở nên khó tính và hay cáu gắt với cô một cách vô cớ. Dù vậy, cô lúc nào cũng nhẹ nhàng và nhẫn nhịn, vẫn ngày ngày cặm cụi lo cho anh từng chiếc áo mặc, từng bữa cơm nóng hổi đợi anh về.
Nhưng đến một ngày sau một cơn giận dữ lôi đình vô cớ của mình, anh buột miệng nói không muốn nhìn thấy cô nữa. Cô bật khóc lặng lẽ thu dọn quần áo ra đi. Nhìn dáng vẻ tiều tụy khắc khổ của cô, trong lòng anh vô cùng hối hận, anh biết mình sai nhưng lời đã nói ra không thể rút lại được nữa. Sự ích kỉ cố hữu của một người đàn ông trong anh chiến thắng, anh không mảy may níu giữ cô lại. Anh biết khi cô bước ra cửa đã khóc rất nhiều, nhưng chân anh như hóa đá, anh đứng chết lặng nhìn theo bóng cô xa dần.
Và rồi anh lại tiếp tục những chuỗi ngày như trước đây, ngày ngày ăn mì ăn liền qua bữa, và mặc những bộ quần áo đã dần cáu bẩn vì không giặt. Có lúc anh cũng đã tự mình giặt quần áo, tìm lại hương thơm trước đây cô đã từng giặt cho anh, nhưng không hiểu vì sao, dù anh vẫn dùng loại bột giặt cô vẫn dùng hàng ngày nhưng anh không thể giặt được những bộ quần áo thơm tho như trước. Anh bắt đầu nhớ đến hương thơm quen thuộc ấy, nhớ những món ăn cô nấu, nhớ ánh mắt dịu dàng của cô, nhớ những buổi tối anh vẫn thường lấy nước ấm bóp chân cho cô...
Anh biết cô sẽ không bao giờ trở về nhà mẹ đẻ, thế rồi anh tìm đến cơ quan cô làm việc. Anh nấp ở một nơi kín đáo và đợi đến khi cô tan sở mới lặng lẽ lén đi theo cô về nhà. Thì ra cô thuê một căn phòng nhỏ ở ngoại ô thành phố, một gian nhà mái bằng đơn sơ trong một ngõ khuất nhỏ. Thoáng chần chừ một phút, cuối cùng anh quyết định gõ cửa.
Anh nghĩ rằng, khi nhìn thấy anh có lẽ cô sẽ bật khóc rồi giận dỗi đuổi anh đi không muốn nhìn mặt anh nữa. Nhưng ngược lại với suy nghĩ của anh, thái độ của cô bình tĩnh một cách lạ thường. Anh ngó qua căn phòng cô ở, tất cả gia sản của cô chỉ có một chiếc giường đơn cũ, chăn và ra giường đều là thứ trước đây cô dùng khi học Đại học, thậm chí còn không có đệm, không có chăn bông... Khung cảnh cuộc sống quá đỗi giản dị của cô trước mặt khiến hai mắt anh cay cay. Có lẽ khi xa anh cô đã phải chịu khổ rất nhiều.
Nhưng có một điều anh nhận thấy, căn phòng dù đơn sơ trống trải nhưng vẫn phảng phất đâu đây mùi hương quen thuộc trên người cô, khiến anh cảm thấy dễ chịu và ấm áp một cách lạ thường. Cô mời anh ngồi trên giường... Anh nhìn cô xót xa. Trông cô tiều tụy đi rất nhiều. Anh rụt rè cởi áo khoác rồi đưa cho cô: “Làm sao mà quần áo anh mặc không còn cái mùi thơm trước đây em giặt cho anh nữa. Làm sao bây giờ?”.
Cô khẽ cười nhẹ, liền cầm chiếc áo đứng dậy: “Để em giặt lại cho anh!”. Anh nhìn cô cẩn thận vò sạch sẽ chiếc áo, rồi đổ một ít thứ nước xả vải màu xanh nhạt pha đều trong nước, một mùi hương thơm nhẹ nhẹ nhanh chóng lan ra khắp căn phòng. Anh xúc động từ đằng sau bất ngờ ôm nhẹ cô vào phòng, thầm thì bên tai cô: “Cho anh xin lỗi vì tất cả. Về nhà với anh nhé! Anh không thể thiếu mùi hương của em!”. Cô khẽ bối rối một phút rồi dịu dàng gật đầu, bàn tay cô ướp trên áo anh thơm phức...