Chương 1: Cậu Vẫn Thế…!!!
THẾ GIỚI SONG SONG:
Ừ! Thì ngày ấy cũng “quá xa” với những gì tôi có thể nhớ…Sau mấy năm gặp lại, tôi thấy cậu “vẫn thế” Cái vẻ hồn nhiên bay bỗng thời cấp một cứ làm tôi bồi hồi, thổn thức khi nghĩ về cậu. Tôi biết, ký ức đã lưu nhòa kỷ niệm. Cả cậu và tôi đều chọn cách quên nó thật nhanh, sống yên bình với “hai thế giới song song” ta buộc phải chọn.
TUỔI HỌC TRÒ:
Thời cấp một, cái thời “bé bé con con” Bạn bè ai nấy đều thích thú mỗi khi lên lớp. Đứa đắc ý trông chờ đến giờ cô gọi lên bảng, đứa say sưa tám tít với bạn bè, đứa lo ngốn nghiến bữa ăn vội vả…đứa gật gà mê ngủ. Có đứa còn bày trò trêu chọc, nghịch ngợm bọn con gái thế thôi mà cả lớp nhốn nháo lên, ồn ào hết biết.
Riêng tôi, lại thích chọn cho mình một góc kín đáo, rán nhồi nhét hết mớ bài tập hổn độn thiếu nợ chiều hôm qua. Bài vở, quả nhiên là “tên quái vật” vô cùng khủng khiếp. Chẳng chi tuyệt vời hơn giờ ra chơi hoặc lúc tan học. Tôi chỉ thích đến trường không ngoài mục đích gặp cậu. Cậu thì lại khác. Cô gái Hà Nội xinh xắn, chăm học. Bên cậu hàng khối đứa theo đuổi. Phải rất may mắn nên tôi mới lọt vào được vòng trong và “hơn cả thế”…Giờ chắc cậu quên mất rồi. Có lẽ, thời gian đã phai nhòa sắc hương đậm đà một thời áo trắng. Từng mảnh vỡ vụn gom nhặt về tìm thức, để tôi nhắc nhớ cậu trở lại mái trường xưa. Nơi chôn giấu tình yêu - tình bạn, ánh màu bút dạ - bóng khăn choàng đỏ, rụt rè bấy chừng dòng lưu bút.
CÔ BẠN MỚI :
Cậu là học sinh trường khác chuyển đến. Lúc đầu tụi con trai khá phấn khích khi nghe thông báo, lớp ta sẽ nhận học viên mới. Dáng vóc cậu thanh mảnh, giọng nói lại the thé, có hơi khó nghe đôi chút. Bởi thế cả đám thảy đều tò mò ríu rít làm quen. Tụi nó tụm ba tụm bốn tối ngày bàn kế tán tĩnh. Thất bại rồi xoay mặt cải nhau chí chóe…
Bữa nọ thằng bạn thân ngồi kế, thỏ thẻ vào tai :Ê! Thể hiện đi mày, tỏ ra lịch lãm coi ba ?
-Ba bà nội mày, tướng tao với thằng xì-ke như một, lịch lãm cái nỗi gì…!!!
Công nhận cậu có sức hút đấy! Chỉ lo tụi bạn quá chú tâm chuyện không đâu, bỏ bê việc học, hay chính xác hơn là tôi sợ bị lãng quên trong cái xó xỉn nào đó. Thậm chí e ngại bạn bè gây hấn, sinh chuyện…trông khó coi lắm ! Ít ra, tôi chẳng mấy ham hố ba chuyện trai gái. Học cùng một lớp cớ gì phải nôn nả ?
THẰNG BẠN THÂN :
Tôi thoáng mập mờ về thói quen, sở thích cậu. À! Béo má thằng mập rồi la lên « Chèn ơi! Sướng qua » Mỗi lần như vậy, Tôi lại về nhà gác tay lên trán, mơ tưởng làm sao phún phín thế??? Thằng mập coi bộ ngu ngơ lắm! Nó chẳng nghĩ gì xa xôi, chứ đâu nào giống tôi, hệt « ông già trước tuổi » Bọn tôi học cùng nhau từ năm lớp một, vẻ bề ngoài hai đứa chẳng điểm nào tương đồng…Thân tôi gầy còm, da ngâm đen chứ mấy được trắng trẻo như nó. Vậy mà thân nhau đến mức ai cũng bảo chúng tôi giống « cặp bầy trùn » Tôi luôn xem Béo như người anh em chí cốt… « Sát cánh vai kề chân chung hướng, tình bạn khắn khít mãi không rời »
Hai năm trời lặng lẽ trôi qua. Cứ tưởng rằng sớm mai thức giấc. Chợt buổi sáng tinh sương, ánh bình minh chói chang trải dài trên con đường phủ kín màu xanh thẳm. Không khí thoáng trông lành, Mặt đường đông nghẹt dãy người chen chút. Đâu đấy tiếng vù vù lao nhanh đến trước. Giật mình ngóng ngoáy lại ! Hóa ra, bọn nhóc nô nức đua nhau đạp xe đến trường. Tiếng cò bíp bíp hòa lẫn vào không gian nhộn nhịp. Cô chú bán hàng rong bộn bề việc không ngớt. Nhịp chân tôi thông thả lướt qua từng ô cửa. Miệng hát nghêu ngao đón chào mùa đi học và cả thằng bạn thân của ngày nắng mới.
LỜI HẸN GIÓ :
Thế nhưng…mọi thứ bỗng dưng choáng ngợp. Tôi dần cảm nhận sự khác biệt, ngay lần đầu tiên cậu xuất hiện.
Hôm đấy, trên đường về. Béo nghiên mình ngượng hỏi : Thấy Quỳnh Anh…ùm…cậu ấy…cậu ấy rất hợp, rất rất thích chơi với tụi mình. Hay là thành lập « bộ ba siêu nhân » đi. Nhóm có đứa con gái thế mới bá đạo?
-Trời! Siêu nhân Gao tới năm đứa lận mà???
-Hihi! Tóm lại bộ ba được chứ ?-
Băng khoăn tôi trả lời : Nếu sau này tụi mình lớn hơn chút nữa. Ý nghĩa bộ ba mất hút thì sao ?
Thằng Béo nổi cáu, mặt mày bí xị…
-Lúc nào tao thấy mày cũng trầm tư, cụ non vừa thôi chứ? Bộ ba chứ đếch phải chuyện tình tay ba đâu mà lo.
Đừng nói với tao là mày biết yêu nha? Hứa với tao đi,dù có thế nào, tụi mình mãi mãi bạn thân nhé!
Hứa…hứa….và tôi đã hứa. Biết đâu lời hứa ấy thoáng mây bay, tản mạn nơi phương trời sầm uất hoặc lơ lửng giữa thiên hà rộng lớn. Khuất xa cách đồng kỷ niệm hay lối mòn tìm đến vách ngăn tình bạn…Xin lỗi… « nếu đôi lần hẹn gió »
MÁI TRƯỜNG ẤM ÁP :
Thế đấy! Nhóm chúng ta dường như tận hưởng quá nhiều thú vui thời học trò, chia sẻ với nhau hết điều này sang điều khác mà đâu biết « chán ». Tiếng trống tan học dòn dã lắng sau những canh trưa oi bức. Ca ba rủ nhau ăn hàng bậy bạ, với mấy đồng tiền tiêu vặt ít ỏi… « bữa ghé chè ngọt, bữa vụn xoài chua ». Ngon nhất là vị mằn mặn, cay cay bánh tráng cuốn-năm trăm bạc thôi, đủ toát mồ hôi rồi. Không thì… tranh thủ chạy vọt ra trước cổng trường, tìm chỗ ngồi « tán dóc » sau nhiều tiết căng thẳng. Quán cóc ven đường điệu bộ hẳm hiu mấy khi ta vắng mặt.
Chà…chà…! Tất nhiên, hẳn phải gặp lúc « cạn kiệt ngân khoản » Nói nghe oai. Chứ tiền cả ba đứa hợp lại cũng đủ ăn được một bữa ra hồn! Tôi thì phải về, vì nhà gần đó. Thật ra, không ít lần tôi cố gắng nài nỉ gia đình cho mình được ở lại. Khổ nỗi, biết tìm đâu lý do chính đáng thuyết phục họ? Tôi sợ, sợ lắm! Nếu để thằng béo ở lại cùng cậu. Nhỡ nó « khôn ra » thì chết? Coi vậy chứ tôi ích kỷ, nhỏ mọn lắm! Nội hình dung cảnh thằng nhóc đấy « lợi dụng nước đục thả câu, lấn chiếm lòng lề đường » hẳn nổi máu « ghen tuông » vớ vẩn rồi… Chèn! Trông hắn điêu ngươi phá khiếp…Chạy lao về, tôi vội ăn cấp tốc – mau chống cắp sách đến trường. Lắm lúc roi vọt quạt mình mẩy sưng tấy, bởi tội cẩu tha quên mang sách. Bị phạt hoài nên xém chút thành « truyền thống » Mà truyền thống gì lạ đời thế kia? Ừ thì…tôi chỉ muốn gần cậu. Ngoài cậu và Béo, mấy ai lắng nghe lúc tôi cần chia sẻ? Ba mẹ mãi chăm vào công việc, họ muốn xây dựng tương lai anh em tôi bằng sức mạnh đồng tiền. Tôi chẳng hề muốn vậy! Có lẽ, họ chưa biết nhu cầu thật sự tôi cần được đáp ứng.
Bước đến trường, tôi thấy lòng đầy mừng rỡ. Thấy lợt tớt nỗi cô đơn thường đối diện…và thấy rạo rực tiếng nô đùa bên hiên của lớp. Tôi thích cách cậu mỉm cười. Nụ cười vô tư anh mắt thân quen khi ta gặp mặt. Hẳn tôi là người hạnh phúc với cái gọi trẻ con, dù nó chỉ tồn tại nơi « giảng đường bụi phấn »
CHIẾC BÓNG VÔ HỒN :
Cậu thường bảo : Sao cứ ham chơi mà ko lo học, hư thế ai mà thèm yêu kia chớ?
Nói vậy, chẳng hay phép mầu nào hồ biến tôi trở nên « con ngoan trò giỏi » cậu sẽ yêu tôi chăng? Hay đơn thuần chỉ do thói quen mà gặp ai cậu cũng thế? Nghe vui tai nhỉ? Tôi vậy đó, con người ưa ngạnh, cứng đầu từ nhỏ kia mà. Cậu ơi! Cậu hiểu tôi hơn tôi hiểu chính mình ư?
Khi con bé, vốn biết không đẹp đẽ như các anh mình. Nên cảm giác được gia đình bày tỏ sự quan tâm vẫn ít hơn so với họ. Tôi không hiểu, thật không hiểu…tại sao phải gánh chịu sự đảo ngược vô lý? Chẳng hay, do khoác bên ngoài bộ dạng đen đuổi, xấu xí nên họ thổ thẹn vị lỡ sanh ra tôi? Con út cơ mà…đây là cách đối đãi tốt nhất họ dành cho tôi sao? Thật phải mất hàng giờ suy ngẫm khối câu hỏi mình đặt ra. Có lẽ, cái quá khứ tồi tàn đó đã ám ảnh tôi suốt thời ngồi ghế nhà trường. Ngày nào đi học về, tôi cũng gầm mặt xuống, bước thẳng vào phòng với chiếc bóng vô hồn. Xung quanh đầy tiếng la óe lũ trẻ, cô bảo mẫu, tiếng ì ầm coi tàu dội hú…và cả tiếng « cãi nhau » của ba mẹ.
-Trời ơi khốn nạn thế này, hết chồng tới con. Làm cực như mọi, từ sáng tới chiều, ko ma nào giúp ích gì được-
-Bà có câm đi không, miệng bà chưa đủ lớn hả?-
-Ông nói thì ngon lắm, cha con ông làm được gì chô tôi? Người thì đau tấy hết cả lên, sổ sách ngập đầu, tối ngày đi ra đi vô chướng con mắt, bộ điếc hết rồi hả?
Ba tôi nổi máu, ông dằn xé: Điên thì sống mình bà đi, đi làm cả ngày rồi đừng có khiến.
Khẽ hé chốt cửa phòng, tiếng đập phá oan oan dữ dội. Vệt tường nứt nẻ lạnh tanh, chiếu chan đêm tàn lẻ bóng.
Có khi sực nhớ bụng mình lỏng bỏng :
« Sập tối, bao tử lại đói meo »
CHUYỆN NÀNG NGỌC NỮ :
Thế đấy ! Phải tập quen cảnh sống « náo nhiệt » để thích ứng trong mọi hoàn cảnh.
Có lần, mẹ gào lên –Tụi mày là lũ ăn hại, còng lưng nuôi tụi mày chả được cái quái gì, phải như tao có con gái, giờ khỏe rồi, chứ đâu nhức đầu nhức óc, cực khổ vậy?
Thuật nghĩ mình rặn rỏi! Nhưng sao nước mắt vẫn tuôn, Con trai-con gái? Tôi có thể định đoạt giới tính cho mình ư? Tôi biết, sự ra đời của tôi bắt đầu từ lúc mẹ quyết định sanh « nàng ngọc nữ ». Mẹ mong chờ ngày bào thai lớn lên đến khi lọt lòng. Mẹ mơ ước, khát khao con gái đến đỗi chẳng ngờ vực cảm giác nơi tôi.
THOÁNG CHÚT BÌNH YÊN :
Con chủ trường mầm non tiếng tăm. Có lẽ nên tự hào mới đúng. Ít ra không phải ôm mớ ve chai, lay hoay bán từng đồng vé số ven đường… quá nhiều cảnh đời bất hạnh. Dầu vậy, Khi dạo trên phố, tôi vẫn cảm nhận chút bình yên ánh mắt họ… Nhìn chăm chăm vết bẩn loen loét khắp chốn người, mặt mày nhem nhúa, lấm lem thế kia, chẳng biết có mùi hôi tanh nào trong lòng họ? Hay riêng tôi « một cõi » Những ngày suy tư, bàng hoàng ném cái rét mùa đông, thay vì cuốn mình trong chăn, tôi lại thích ra phố thả mình để gió bấc tha hồ cuốn đi. Tiết trời lạnh canh nuốt chửng luồn gió âm xuống lồng ngực, đôi chân run lẩy bẩy bắt chéo nhau chẳng muốn rồi. Có gì đấy khoan khoái khi ghé qua xóm Chiếu hay lúc chuyện trò với thinh không.
Tác giả: Diệp Đăng (J_Green)
Bạn đọc muốn đóng góp bài viết, chia sẻ tâm sự. Xin gửi vào email [email protected]
hoặc tham gia diễn đàn tại http://diendan.goctamhon.com/
Ngoài ra, bạn có thể tâm sự ẩn danh tại http://www.goctamhon.net/