Posted by Nguyễn Thanh Phong
» Thứ Sáu, 11 tháng 12, 2020
Như có đêm mưa nào thao thức, lắng tiếng rì rào ngoài sân, trên ngọn cây, mái tôn nghèo, đằng sau khu vườn nhỏ. Gió mang hơi lạnh len vào khe cửa, trong bóng tối như ngưng đọng từng vạt khói sương. Tiếng chó sủa xa, tiếng con ngỗng kêu khuya, tiếng chuột chạy ngoài bồ lúa. Có đêm mưa nào êm đềm như ở quê tôi, đến bây giờ, nhắm mắt lại và lắng nghe vẫn không phải là mường tượng, mà chính thật là một đêm mưa dai dẳng.
Tôi choàng dậy, mắt ráo hoảnh. Ngắm nhìn những người thân đang cuộn mình trong chăn ấm mà lòng cũng ấm theo. Dường như đêm nay mùa đông đang về, dù cơn lạnh chỉ dịu dàng, phơn phớt. Ước một lần miền Nam có mùa đông, để nghe niềm thương thấm vào thịt da, nghe nỗi nhớ buốt vào xương cốt.
Ba năm, tôi đã trải qua nhiều đêm như thế này. Miền quê và cơn mưa rỉ rả thâu đêm suốt sáng. Thời giờ ngựa chạy tên bay, mới đó mà đã qua ba mùa mưa với biết bao kỷ niệm.
Buổi chiều gió thốc, lá chùm ruột khô rụng đầy sân. Những bụi chuối xào xạc mé vườn. Hai con chó mực đuổi nhau trên đống củi khô, gầm gừ vui nhộn. Hai đứa nhỏ đạp xe chạy vòng trong sân. Dáng mẹ thấp thoáng sau vườn rau xanh thắm. Trời vẫn trong xanh, không một vệt mây đen. Bầy chim ríu rít bay về tổ.
Buổi tối cơm nước xong, bên ngoài gió đứng. Vẫn chưa có dấu hiệu của một trận mưa. Không khí nực nồng, chiếc quạt trần lơ đểnh xoay vòng, tỏa xuống những cuộn gió uể oải. Cả nhà ngồi trò chuyện bên chiếc bàn ăn ghép đôi hình chữ nhật. “Chắc không mưa đâu”- có ai đó nói. Người khác tiếp lời: “Mưa đi cho mát. Mấy đêm rồi nóng quá”. Mẹ vừa dọn bàn vừa nói:”Đêm nay mưa lớn đó. Kiến vô đầy nhà kia. Nãy có con bò cạp nữa”. Vợ tôi hỏi, giọng lo sợ:”Đâu rồi mẹ?”. Mẹ đáp:”Con chó nó vồ chết rồi”. Em tôi ngạc nhiên:”Phải hôn đó. Nghi quá. Ha ha”.
Mười giờ, mưa phùn lắc rắc, gió thốc từng cơn. Có “ba Sĩ” và “má Hai” về, mấy đứa nhỏ thức khuya thoải mái. Những hôm vợ chồng tôi về trễ, 10 giờ đêm mới tới nhà, lũ nhỏ vẫn còn thức đợi. Nhắc tới bầy trẻ, chợt thấy xót xa, thương bé Nhót. Chiều ba Sĩ và má Hai đi lễ, Nhót chạy theo thỏ thẻ:”Cho con đi với”. Vợ tôi dỗ dành:”Nhót ở nhà chơi ngoan, má Hai và ba Sĩ đi chút về hà”. Nhót cúi gằm mặt, buồn xo. Vợ chồng đi rồi, mẹ Nhót vào đón. Tan lễ xong về nhà không thấy Nhót, hai vợ chồng mất vui và hối hận. Vợ tôi bảo:”Tại lỡ hứa với nhà Chúa nên phải đi, chứ nếu không em ở nhà chơi với con rồi. Hồi nãy đi, nhìn Nhót buồn mà cảm thấy xót quá”.
Rồi mưa lớn, sấm chớp từng cơn. Hai con Mực chạy vào nhà, nằm khoanh tròn dưới bàn ăn, ngóng ra khoảnh sân ngập nước. Người lớn còn thức chuyện trò nên bầy trẻ vẫn chạy nhảy loanh quanh. Chiếc ti vi vẫn đang phát sóng phim hoạt hình thiếu nhi, không nghe được âm thanh vì bị tiếng mưa lấn át.
Khuya.
Mưa rả rích ngoài hiên, trên mái nhà, bên vườn chuối. Mưa xào xạc từng cơn. Tiếng mưa có lúc như lấn lướt tất cả mọi âm thanh, rồi trở lại dặt dìu, không hứa đến bao giờ mới tạnh. Thật kỳ lạ, chưa bao giờ tôi có thể say giấc trong những đêm mưa dai dẳng. Dường như tôi phải thức để nghe mưa, để cảm nhận cơn lạnh miền quê thấm hồn lữ thứ.
(21/7/2020)
SĨ HUỲNH
http://sihuynh.home.blog/